Cười tiêu sái – mỉm cười trước mọi sóng gió và cuộc đời. Đó cũng là cách để bạn đối mặt với cuộc sống. Khiến cho cuộc sống của mình thực sự tốt nhất. Nhân sinh vô thường, hồng trần chìm nổi biết như thế nào là tốt. Niên thiếu hữu vi, từng vì người mà đấu kiếm đoạt rượu. Một vò sinh tử bi hoan khiêu khích mười dặm gió xuân.
Ta có một chén rượu đủ an ủi hồng trần
Rất nhiều người tự tạo cho mình một vỏ bọc đối với mọi việc. Đến khi không còn ai nữa mới có thể gỡ bỏ lớp ngụy trang mệt mỏi của mình.
Bạn luôn vui đùa với nhiều người, bày ra khuôn mặt tươi cười tùy ý nhào nặn. Nhưng đến lúc chỉ còn một mình, mới cảm nhận sâu sắc sự cô độc. Khiến cho bản thân mình đau đớn, mệt mỏi.
Sinh mệnh vô thường, hồng trần chìm nổi.
Phải đi qua một ít đau khổ, nếm qua một ít mùi vị nhân gian thì ta mới có thể chậm rãi trưởng thành.
Phải nếm thử một ít tang thương, thì con người mới có thể chín chắn.
Sau thời điểm đó, những hồi ức mà bạn ngẫu nhiên nhớ lại sẽ trở nên trân quý. Nở một nụ cười rạng rỡ vậy là đã qua 1 kiếp người. Chỉ cần sống không thẹn với lòng, làm điều đúng với lương tâm mình. Để rồi khi nhìn lại, bể dâu nhặt nhạnh sương hoa trên mái đầu, gửi nỗi nhớ nhung đi vạn dặm…
Trải qua gian khổ cùng nhau hứa hẹn. Để mơ ước trở thành điểm tựa cho chính mình. Lúc đó mới biết cảm tạ lời yêu thương dài lâu, đã đưa ta đi hết hồng trần khách trọ. Trải qua nhiều năm tìm kiếm chờ đợi, cuối dùng cũng có thể thấy người..
Trong lúc khó khăn tối tăm nhất của cuộc đời, chọn cho chính mình một phần bình tĩnh. Để tâm hồn mình có một không gian suy nghĩ. Để một ngày, thực lòng ta muốn cảm tạ thời gian đã tôi luyện, tạ ánh trăng nơi đầu giường từng nỉ non, tạ gió cát đã thổi nên tuổi tác…Phong hoa tuyết nguyệt, có chăng là một phút quay đầu…
Hồng trần như mộng người tỉnh mộng tan
Hồng trần như mộng,
người tỉnh mộng tan.
Nhân gian như kịch,
người tản kịch tàn.
Thời gian cho chúng ta nhiều thứ: là khờ dại, lãng mạn, là phù hoa hay là tang thương. Nếu tiếc nuối chỉ là nuối tiếc, nếu chuyện xưa chưa kịp kể hết lời cuối. Quay đầu nhìn lại, chỉ còn hoa lê đã rơi khắp núi non. Lúc đó, phải chăng lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng của người một lần nữa…Sự dịu dàng khiến ta có thể vượt trăm núi ngàn sông…
Mỗi ngày trôi qua đều là hào quang của năm tháng, luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Mỗi dấu chân trên đường đời của bạn đều chứa đựng đầy mưa bụi nhân sinh.
Chính vậy mà ta phải cho chính mình một phần thông minh, một trái tim dũng cảm. Là một kẻ thơ giữa hồng trần.
Cuộc đời này, chỉ cần giữ vững thiện tâm, giữ một trái tim bình thản trước sóng gió. Mặc người đi cầu đá dương quan, ta cũng có thể tự vui trên cầu độc mộc. May mắn thay, đến cuối cùng cũng có một người cùng ta sánh bước.
Ngày tháng ngắn ngủi, và bạn sẽ nghe được những tiếng vang của chính mình. Năm tháng cũng thực dài, chỉ có dùng cả trái tim mình để sống, bạn mới có thể gặp được những thứ mỹ lệ, tốt đẹp của hồng trần.
Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu. Ngày tháng sau này, hy vọng ta với người sẽ đi cùng nhau. Hy vọng có thể tiêu tiêu sái sái làm một kẻ thơ giữa hồng trần….