Với một niềm tin mãnh liệt con mình sẽ được cứu sống nếu có được vài hạt cải trong gia đình không có người chết. Ngườ mẹ liền phấn khởi ra đi, lòng tràn đầy hy vọng.
Nhưng chớ trêu thay, hạt cải thì nhà nào cũng có. Nhưng tìm nó trong một gia đình không có người chết thì quả thật là không thể được. Bởi vì nhà nào cũng có người chết.
Cô đã đi khắp hang cùng hốc hẻm. Tuyệt nhiên không tìm ra một gia đình nào không có người chết như yêu cầu của Đức Như Lai.
Quá thất vọng và mệt mỏi, cô ngã quỵ bên lề đường. Ánh mắt đau đáu hướng về đứa con bé bỏng, dù xác đứa bé đã cứng đờ.
Trong sự đau khổ tột cùng, cô đã nhận ra, ai rồi cũng sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đau thương mất mát là một sự thật của kiếp người. Yêu thương mà phải xa lìa đó là một nỗi khổ, niềm đau. Có hợp phải có tan, đó là định luật nhân duyên quả của cuộc đời.
Từ đó, cô không tìm hạt cải nữa, mà đem xác con mình vào rừng. Sau đó, cô thanh thản trở về bạch Phật và xin được xuất gia tu hành.
Chút suy nghĩ về sự Sống – Chết
Qua câu chuyện xúc động về tình mẫu tử ở trên, hãy cùng lắng nghe lời Phật dạy về sống chết để hiểu hơn về quy luật cuộc sống trên thế gian này. “Sinh tự hà lai, tử tùng hà khứ?” Sinh từ đâu đến, chết theo đâu về? Đó chính là câu hỏi đã làm cho con người băn khoăn từ muôn thuở.
Trước nỗi sợ chết, có những người hối hả lao vào hưởng thụ sợ không còn kịp trước hạn cuộc ngắn ngủi. Một số người khác, trái lại, ra sức bám víu, tích cóp của cải tiền bạc. Họ chạy đua theo danh vọng, quyền lực…đến quên ăn bỏ ngủ, quên cái chết đang rình rập. Vậy mà ảo tưởng cho rằng nếu có được danh vọng quyền lực hay của cải thì có thể có khả năng che chắn cái chết!
Thực tế chứng tỏ mọi thứ trên cõi đời này đều là vô thường, giả tạm. Khổ đau luôn bám víu thân phận con người. Khổ đau về vật chất như thiếu cơm ăn, áo mặc, rồi đến cái khổ vì già – bệnh – chết. Thế nên ngày xưa người ta hay cố gắng luyện thuật trường sinh bất tử để sống đời, nhưng có ai không chết bao giờ đâu?
Lời Phật dạy về sống chết – Nhẹ nhàng mà sâu lắng
Theo lời Phật dạy về sống chết, “trên đời này, có sinh là có tử, yêu thương xa lìa khổ, không có cái gì là cố định cả, tuỳ theo nhân duyên, tuỳ theo điều kiện mà nó đổi thay sớm hay muộn mà thôi”.
Sống chết là một quá trình tương tục không có khởi đầu và không kết thúc.Trừ khi các bậc giác ngộ có khả năng đoạn trừ vòng sinh tử luân hồi.
Cái chết đặt mầm mống cho cái sống, đem lại cho cõi đời muôn vàn hương sắc. Đồng thời, cái chết giúp con người nhận thức sự phù du của cõi thế. Hay sự mong manh của kiếp người, tính hư ảo của danh lợi. Cái chết còn cho phép ta nhận ra vẻ bi tráng của trần gian, sự mầu nhiệm của cuộc sống!
Khi chúng ta bước lên giường ngủ, chúng ta không thể bảo đảm ngày mai m ình còn sống hay không. Do đó, mỗi sớm mai khi mở mắt thức dậy, hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối trong cuộc đời mình. Sống sao cho đến khi nhắm mắt xuôi tay không phải hối hận vì bất cứ điều gì.
(Sưu tầm)